Đất trời phương Nam đang chuyển mùa. Đã đến mùa mưa rồi, mưa riết.Trời cũng lạnh lạnh hơn. Chiều rồi ngồi trong phòng, máy lạnh không đem lại mát mẽ như những ngày nắng nóng nữa mà cảm giác se lạnh chạy qua gáy, rùng mình ; mùa đông tràn về trong ta...

Đồng Hới
Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Ta nhớ mùa đông, ta nhớ quê. Đã mười mấy đông rồi chưa một lần gặp lại.Một thời thơ ấu với cái rét căm căm của mùa đông. Sợ rét lắm nhưng sao lại nhớ mùa đông da diết.Phải chăng những khắc nghiệt,lạnh lẻo của mùa đông cũng như buồn đau, chia xa,nổi cô đơn trống trãi làm người ta không thể quên được...

Nhật Lệ
Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi
...

Nhật Lệ
Nhớ lắm bên bờ Nhật Lệ chỉ là cát trắng hoang sơ, gió mùa đông bắc hun hút lạnh thấu xương. Đôi hàng dương liểu trơ trọi cành khô khóc. Lúc đó với chiếc mủ ,đối tất tay mẹ đan bằng len thô củ mà quí làm sao...Và rồi khi lớn lên mỗi người một số phận ...xa lắm rồi mùa đông....Nếu không có nhưng nổi đau thì ta chưa sống đủ một kiếp người. Mọi cái mới mẽ, ngọt ngào chỉ có thể sinh ra từ nổi đau.
Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng

Tháp chuông cổ bên bờ sông Nhật Lệ
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Lại một mùa đông nữa đang đến thật gần.Lại khắc khoải hoài niệm một thời đã qua...Hòa lẫn nổi đau chung của người dân quê mình.Năm nay lũ lụt tan phá nặng nề hơn mọi năm.Là người con xa quê ta cũng đã làm và nghĩ đến quê mình với những gì có thể.Mong sao dân quê mình đở đói rét qua mùa đông này...

Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về
...
-Này hết giờ làm việc rồi, về thôi! mơ hồ gì vậy?
-Uhm!... đang sống chậm lại một chút?
- Ở đấy thành phố công nghiệp mà,sống nhanh quá ngạt thở phải không?
-!!!!!!!!!!!!!!

Đồng Hới
Gió mùa đông bắc se lòng
Ta nhớ mùa đông, ta nhớ quê. Đã mười mấy đông rồi chưa một lần gặp lại.Một thời thơ ấu với cái rét căm căm của mùa đông. Sợ rét lắm nhưng sao lại nhớ mùa đông da diết.Phải chăng những khắc nghiệt,lạnh lẻo của mùa đông cũng như buồn đau, chia xa,nổi cô đơn trống trãi làm người ta không thể quên được...

Nhật Lệ
Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi
...
Nhật Lệ
Nhớ lắm bên bờ Nhật Lệ chỉ là cát trắng hoang sơ, gió mùa đông bắc hun hút lạnh thấu xương. Đôi hàng dương liểu trơ trọi cành khô khóc. Lúc đó với chiếc mủ ,đối tất tay mẹ đan bằng len thô củ mà quí làm sao...Và rồi khi lớn lên mỗi người một số phận ...xa lắm rồi mùa đông....Nếu không có nhưng nổi đau thì ta chưa sống đủ một kiếp người. Mọi cái mới mẽ, ngọt ngào chỉ có thể sinh ra từ nổi đau.
Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng

Tháp chuông cổ bên bờ sông Nhật Lệ
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Lại một mùa đông nữa đang đến thật gần.Lại khắc khoải hoài niệm một thời đã qua...Hòa lẫn nổi đau chung của người dân quê mình.Năm nay lũ lụt tan phá nặng nề hơn mọi năm.Là người con xa quê ta cũng đã làm và nghĩ đến quê mình với những gì có thể.Mong sao dân quê mình đở đói rét qua mùa đông này...

Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về
...
-Này hết giờ làm việc rồi, về thôi! mơ hồ gì vậy?
-Uhm!... đang sống chậm lại một chút?
- Ở đấy thành phố công nghiệp mà,sống nhanh quá ngạt thở phải không?
-!!!!!!!!!!!!!!